Tạo hóa thiên nhiên đã ban cho mảnh đất này đặc ân, đó là những dải đất bazan màu mỡ cùng với khí hậu cũng rất hài hòa. Thế nên bốn mùa ở Mộc Châu thường gắn liền với những loài hoa khác nhau, có lẽ bởi vậy mà du khách đi du lịch Mộc Châu không căn cứ theo mùa trong năm mà dựa theo mùa hoa nở. Vẻ đẹp của hoa cỏ thiên nhiên nơi đây luôn tươi mới, lạ lẫm
Ai đã từng đến Mộc Châu hẳn còn ghi lại cho riêng mình những khoảnh khắc sâu đậm về thiên nhiên và con người nơi đây, nơi có vẻ bình yên và hút hồn bao lữ khách. Nhà thơ Quang Dũng đã từng viết:
“ ...Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đông đưa...”
(Tây Tiến)
Mộc Châu là cao nguyên rộng lớn và xinh đẹp nhất vùng núi phía Bắc thuộc tỉnh Sơn La. Nằm trên cung đường Tây bắc nổi tiếng với những cảnh quan kỳ vĩ, những ngôi làng xinh xắn ven đường với những mùa hoa cải, hoa đào, hoa mận ngút trời. Vượt chừng 200 km đi từ Hà Nội, chúng tôi đến cao nguyên Mộc Châu vào những ngày đầu mùa đông. Cái tiết trời se se lạnh cùng với những lớp sương mù dày đặc khiến cảnh vật thiên nhiên nơi đây đẹp lạ, mê mẩn hồn người.
Tạo hóa thiên nhiên đã ban cho mảnh đất này đặc ân, đó là những dải đất bazan màu mỡ cùng với khí hậu cũng rất hài hòa. Thế nên bốn mùa ở Mộc Châu thường gắn liền với những loài hoa khác nhau, có lẽ bởi vậy mà du khách đi du lịch Mộc Châu không căn cứ theo mùa trong năm mà dựa theo mùa hoa nở. Vẻ đẹp của hoa cỏ thiên nhiên nơi đây luôn tươi mới, lạ lẫm.
Mộc Châu những ngày đầu mùa đông xanh ngắt từ màu trời đến tấm áo của núi đồi và những cánh đồng mênh mông hoa cỏ. Những vườn đào, vườn mận không còn rạng rỡ kiêu sa như mùa xuân mà trở nên êm ả và thanh bình với tông màu xanh dịu dàng và mướt mát. Cỏ ken dày trên mặt đất, tạo thành một tấm thảm xanh được tô điểm bằng những trảng hoa dại li ti màu trắng, trải dài tít tắp, thấp thoáng trong sương mờ, thi thoảng lại bắt gặp trên đó những đàn bò, đàn trâu nhẩn nha gặm cỏ.
Đặc biệt, tại thảo nguyên Mộc Châu với đặc trưng nổi bật là những đồi chè xanh chạy dài hết quả đồi này đến quả đồi kia. Những đồi chè trải dài miên man, bát ngát đã biến Mộc Châu trở thành một viên ngọc xanh thơ mộng. Và cây chè cũng ngày càng gắn bó với cuộc sống của các dân tộc nơi đây. Chè Mộc Châu có hương thơm dịu và vị rất thanh, có lẽ nó đã ngâm vào trong mình cái giá lạnh của cao nguyên cao nhất Việt Nam này.
Không những thế, được đến Mộc Châu, người ta mới thấy được cuộc sống Mộc Châu thật bình yên, người dân nơi đây cũng rất thân thiện, nhiệt tình và hiếu khách. Cuộc sống quanh năm của họ gắn bó với những đồng cỏ cao nguyên, với việc chăm sóc những đàn bò sữa, trồng cải và hoa. Đến đây hẳn nhiều người sẽ bất ngờ bởi trên vùng cao nguyên này, người dân cũng trồng được các loại hoa lan, hoa ly rồi các loại quả xứ lạnh như bơ, dâu tây... loại hoa quả này không những là sản vật quý mà đã trở thành nguồn sống của người dân vùng cao nguyên này.
Buổi tối trên cao nguyên cũng thật thanh thản và yên bình, Mộc Châu lặng im trong cái rét của mùa đông. Mọi người cùng nhau ngồi quây quần bên bếp lửa trong nhà sàn, thưởng thức các món ăn đặc sản ở đây như thịt bê chao, cá suối nướng, xôi ngũ sắc,...cùng chúc nhau những ly rượu đông ấm lòng người.
Một Mộc Châu ấm áp tình người, nhẹ nhàng hơi sương, thi vị của cảnh sắc núi rừng... sẽ là những cảm nhận khó quên đối với ai đã từng đến nơi đây. Kết thúc hai ngày trải nghiệm tại Mộc Châu, chúng tôi lại lên đường xuôi về Hà Nội, trong lòng không khỏi bâng khuâng xao xuyến, ai cũng có một cảm giác thật thân quen, không muốn rời xa mảnh đất bình yên mà thân thiện, mến khách này.
Đăng nhận xét