Chạy xuống một con dốc đứng ở Đà Lạt, Cổ café lấp ló với cánh cửa nhỏ, đủ để những giai điệu của Ngô Thụy Miên, Trịnh Công Sơn đang chơi trong quán khẽ khàng lọt ra ngoài kéo chân khách bước vào.
Bao trùm lấy không gian của Cổ là màu nâu gỗ ấm cúng, cùng bốn bề cửa kính ngợp ánh sáng trời. Vào buổi tối, Cổ lung linh trong ánh đèn vàng nâu, huyền hoặc và mơ ảo, nhả một ngụm khói ra cũng thấy được chúng bay lượn như thế nào. Sự lắng đọng ở Cổ như thể cà phê phin nơi đây chắt ra từng hạt nước cảm xúc đậm đà, sóng sánh, làm người ta cứ vấn vương mãi không muốn rời.
Cổ café nằm ở số 26/1 đường Ba tháng Tư
Lối nhỏ vào Cổ
Không gian tại Cổ rất phóng khoáng mà ấm cúng. Sự nam tính, mạnh mẽ
thể hiện trong từng góc ngồi, từng chiếc xe, từng ly cà phê đắng.
Để xuống tầng trệt của quán, bạn phải đi qua một cái cầu thang vòng, như thể dẫn bạn xuống tầng hầm u ám nào đấy. Nhưng không, xuống hết cầu thang, lại một không gian sáng bừng khác hiện ra. Một khoảng vách vườn rộng xanh mát, lối đi hơi khúc khuỷu tạo cảm giác tò mò. Tầng trệt của Cổ rộng hơn hẳn tầng một.
Tầng trệt của Cổ
Những vị trí ngồi rất “vườn nhà” tại Cổ cho phép người có nhu cầu hút thuốc được thoải mái mà không ảnh hưởng đến người khác, mang đến cho bạn sự riêng tư và yên tĩnh khó tìm thấy nơi thành thị náo nhiệt như Sài Gòn. Mùi hương của ngọn cỏ, tán cây, rêu phủ dày trên phiến đá lót đường đủ sức xoa dịu mọi sợi thần kinh căng thẳng. Ở đây không có tiếng xe máy, chỉ có tiếng nước chảy nhỏ nhẹ, thi thoảng là tiếng trẻ con gọi nhau vang vang ở con xóm nhỏ gần đó, tiếng gió lùa qua lá cây nghe rõ mồn một.
Sự yên tĩnh khó tìm ở phố thị đều nằm ở Cổ café
Hình ảnh “biểu tượng” của quán
Xe máy cổ tại Cổ café
Đăng nhận xét